Một vài bài thơ Semen Isaakovich Kirsanov

Bốn bài sonnet

1Vườn nơi anh sống – nở hoa bằng emNhà anh ngủ - bằng em, anh xếp đặtNhững vì sao, tỏa sáng – anh bắt buộcVà cho lá cành giọng nói của em.Bước em đi, anh làm thành con sóngBàn tay em, nắn thành những cánh chimGương mặt em, anh thả vào trời xanhVà sẽ trở thành ngôi sao số phận.Anh sống ở nơi có em, và emLà ngôi nhà, khu vườn, là biển cảLà con sóng, là chim tự trời xanh.Nơi không có lời, để thốt: "Không có em"Không nghi ngờ, điều này rất có thểNhưng dù sao – thơ của ước mơ anh.2Không thành hiện thực. Vườn thu trơ trụiVới mùa thu có thật ít cái chungVà không khí bằng giọng thu vang lênVà sao trời bằng mùa thu lấp láy.Những chiếc lá, lời thu không xao độngBiển không dám làm thành một bước chânCánh quạ khoang bên ống khói đen hơnNhững đám mây đen từ trời lơ lửng.Trời cho anh một mùa thu trống rỗngNgôi nhà và biển – không phải mùa thuVà ly biệt trở thành mất mát nặng.Thậm chí không còn vết của lời "em"Sự tồn tại của mùa thu sây sátNhưng dù sao – thơ của ước mơ anh.3Lại vang lên. Có thể, không ở đâyMà đâu đó – mùa thu trong giấc mộngHơi thở và lời trong ngôi nhà nàyChìa bàn tay – những cây đề đang lớn.Thu vẫn sống. Người ta đợi ăn trưaThu vào nhà. Gương mặt rất quen thuộcTay đặt trên quyển sách LermontovVà đôi mắt màu xám của ngày xưa.Vẻ lặng yên nhận ra giọng của emVà mọi ngày ngôi nhà sẽ đón emKhông nhà – thì rừng, không rừng – đồng nội.Và thường xuyên cùng em bước ra đồngKhông anh – thì người ta, không người ta – bạn gáiNhưng dù sao – thơ của ước mơ anh.
4Chỉ là tưởng tượng. Anh đi tìm trong đóVứt tất cả - cuộc đời và vinh quangLàm người xa lạ bước giữa trần gianTìm mỗi ngôi nhà, cánh rừng, đồng cỏ.Anh đi bằng chân đất trên tuyết phủKhông đội mũ dưới nắng cháy mùa hèDưới tuyết nổi, gió sa, dưới nắng mưaĐợi từ đêm đến sáng bên cửa sổ.Và nếu như có ngôi nhà như thếDù đến già, tìm được bàn tay anh:"Hãy nhận anh, em yêu, bằng tiếng gõ!.."Dù trả lời: "Trong nhà không có nàng!"Anh vẫn ép bàn tay vào cánh cửaViết xong bài thơ của ước mơ anh.Gặp gỡAnh đến sớm hơn hai giờVà đi nhiều hơn hai dặm.Bên cạnh anh những cây thông rất lớnTuyết phủ đầy dưới những chân to.Em đến muộn hơn hai giờTất cả đóng băng. Anh chờ lâu quáAnh sống thêm trên đời hai giờ nữaNhững tảng băng dày trên sông Volga.Bắt đầu một thời kỳ đóng băngKhông khí cứng. Và ngọn cây màu trắngTrong áo bào trắng, mặt đất đông cứngSự đợi chờ quả vĩ đại vô cùng!Nhưng em nhận ra ngay, thật khó khănBước chân đầu là tháng tư tan tuyết.Hoa lưu ly cứ tràn lên đôi mắt.Những mạch nước nguồn róc rách thì thầm.Và lại nở hoa, và lại màu xanhTrong cuộc đời ấm nồng muôn màu sắcBăng giá có vẻ chưa từng, dù quả thậtAnh từng đợi em trong bốn giờ liền.Cô gái đi trên đườngCô gái đi trên đường. Cô gái khócCô gái chùi đôi mắt màu xanh.Tôi hiểu ra – ai người cô để mất.Hỡi những người qua đường! Sao các anhĐi ngang với những đôi mắt ráo hoảnh?Hay là các anh không đánh mất mình?Sao các anh không khóc? Giấu nước mắtNhư bạch dương giấu nhựa đắng cayDưới vỏ cây giữa trời giá rét?…Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng.